Người ta nói, trái tim đàn ông có nhiều ngăn và mỗi ngăn ấy dành cho một cô gái. Còn trái tim em, anh đã từng len lỏi và chiếm lĩnh trái tim nhỏ bé này, để rồi lại từ bỏ nó ra đi. Cả 1 năm tự vật lộn để đóng kín những vết thương, trái tim ấy vẫn dành một góc nhỏ cho anh, mãi mãi là thế nhưng sẽ không bao giờ được mở ra nữa.
"Những kẻ yêu nhau khi chia tay, ngày đầu tiên, người kia trở thành tất cả, ngày thứ hai, nỗi nhớ vơi đi một nửa, ngày thứ ba, chỉ còn một nửa của một nửa... và cứ như thế! Kết quả phép chia hai ấy chẳng bao giờ bằng 0, cho nên mãi mãi, những dấu yêu còn sót lại cũng chẳng bao giờ cạn hết..."
Thế là 1 năm rồi anh nhỉ?
Em đã từng tưởng rằng mình không thể vượt qua nỗi đau, nhưng rồi em đã làm được. Và em đã luôn luôn mỉm cười khi nghĩ về anh, khi nhớ đến sự quan tâm, chăm sóc, những câu hỏi han “chỉ có thể từ anh” của ngày xưa. Chúng mình yêu nhau cũng thật lạ anh nhỉ? Hai con người chưa từng gặp nhau, chỉ mới nói chuyện qua cái điện thoại bé nhỏ và nick Y!M vậy mà vẫn yêu nhau nhiều đến thế!
Và dù rằng mình ở xa nhau, dù rằng khoảng cách từ 30km chuyển qua 100km là thực sự lớn, nhưng em vẫn yêu anh, vẫn hướng về anh với một niềm tin mãnh liệt. Vậy mà... em đã từng không tin đó là sự thật, nhưng em biết phải làm sao?
Làm sao để em quên được số điện thoại ấy và cả giọng nói ấy. Anh đã đến thật nhẹ nhàng và tràn ngập trong cuộc sống của em và đi cũng nhẹ nhàng như thế. Nhẹ nhàng đến mức, ngay lúc này đây, em vẫn tự hỏi rằng chuyện của chúng mình có phải là một giấc mơ hay không? Một giấc mơ hồng lung linh và dễ chịu, giấc mơ kéo dài trong hai năm trời!
Anh đi… nhẹ nhàng như lúc anh đến. Chỉ còn lại trong em nỗi đau… lặng lẽ từng đêm thấm đẫm những cơn mơ bằng nước mắt. Những giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống… khi anh đã xa em thật rồi. Anh là của em cơ mà, là điểm tựa của em cơ mà, là nơi bình yên em luôn luôn ngóng đợi và tin tưởng cơ mà.
Nhưng không! Anh là của người ấy, phải, anh là của người ấy. Nhiều lúc thương anh lắm, vì anh phải chọn lựa, phải quay quắt cho quyết định của cuộc đời mình và cũng là cuộc đời em.Đã qua 1 năm rồi anh nhỉ? Thời gian cứ thoăn thoắt trôi qua, nhưng ký ức thì vẫn mải mê gặm nhấm tâm hồn em, hơn một năm rồi mà nỗi nhớ anh vẫn tràn về. Những kỷ niệm thân thương trong giấc mơ hồng 2 năm ấy vẫn luôn sống dậy trong em...
Người ta nói, trái tim đàn ông có nhiều ngăn và mỗi ngăn ấy dành cho một cô gái. Còn trái tim em, anh đã từng len lỏi và chiếm lĩnh trái tim nhỏ bé này, để rồi lại từ bỏ nó ra đi. Cả 1 năm tự vật lộn để đóng kín những vết thương, trái tim ấy vẫn dành một góc nhỏ cho anh, mãi mãi là thế nhưng sẽ không bao giờ được mở ra nữa. Nó mãi mãi nằm sâu tận cùng của trái tim em, và em sẽ đóng băng nó, giữ cho anh một góc nhỏ trong trái tim em. Nhưng không phải là để nó làm đau em đâu nhé, mà chỉ như là một cách để nhắc nhở chính mình rằng em cũng đã từng một thời sống thật, sống chân thành với chính trái tim mình mà thôi.
Cuộc sống vẫn đang chờ em phía trước, em sẽ bước và bước về phía trước những đổ vỡ không được phép là lí do để em dừng lại, chỉ là... cảm giác cô đơn sao cứ đằng đẵng thế!
Em tự hỏi: "Đến bao giờ thôi bước lẻ loi?"
Có lẽ, một thời điểm nào đó trong đời, ta sẽ gặp một ai đó để học được điều gì đó. Ta nhận lấy bài học, & họ ra đi.
Có thể ta sẽ yêu họ rất sâu, rất thật, muốn giữ họ ở bên ta mãi mãi & tưởng chừng thế giới sụp đổ khi họ quay đi. Nhưng một lần, hai lần... bỗng nhận ra họ và ta chỉ là những đường thẳng, những parabol giao nhau ở một điểm rất nhỏ trong cuộc đời này. Và muốn vượt qua nó, mỗi người phải học cách chấp nhận mất mát. Mọi thứ đều có đổi thay...